Ở bất cứ quốc gia chẳng kể to nhỏ nào, thì vào thời thịnh trị cũng luôn xuất hiện những quý ông. Điển hình dễ thấy nhất là những đàn ông ở ngôi vị tôn quý, quyền chỉ dưới một người nhưng đứng trên cả vạn người. Họ khoan dung không hách dịch, có lẽ là do uyên bác bẩm sinh cùng với sự tao nhã biết yêu cái đẹp. Ở ta, Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật là một quý ông như vậy. Trong cuộc chiến vệ quốc vĩ đại chống quân xâm lược Nguyên-Mông, ông là một danh tướng. Còn trong đời thường, ông khét tiếng là một tay chơi. Tương truyền, ông là người nghĩ ra nhiều vũ điệu cổ làm nền tảng cho các loại hình diễn xướng của người Việt sau này.
Tiếp đến là những trung niên hào hoa lịch lãm, xuất xứ từ nhiều đời thế gia vọng tộc. Tất thẩy bọn họ đều cư xử tinh tế, quen thói sinh hoạt cầu kỳ phóng khoáng xa xỉ, nên dù gia cảnh có sa sút, sự nghiệp hoặc thăng hoặc trầm, thì họ vẫn luôn giữ được một phong độ quyền quý sang trọng kiểu cách “con nhà”. Đại loại có ăn rau muống luộc thì khi bầy ra đĩa sứ cũng phải xếp đầu ra đầu, đuôi ra đuôi.
Tất nhiên, trong những quý ông ấy cũng có người đột khởi từ hèn kém, nhưng nhờ một trải nghiệm luôn hướng tới sự cao cả, rồi nhờ tài năng lỗi lạc và một nhân cách vượt thoát tầm thường nên họ vẫn giữ được một chỗ riêng độc đáo trong xã hội thượng lưu vốn ngập đầy soi mói. Những người này cũng có thể xuất thân từ binh nghiệp, cũng có thể là thương gia, nhưng khi thành gentleman thì thường bọn họ đã rời bỏ cung kiếm hoặc ngưng không đong đếm lời lãi tiền bạc. Đấy là do bản chất của hầu hết các quý ông đều vị tha thích ăn thích chơi, đặc biệt vô cùng sành điệu yêu mến nghệ thuật. Đơn cử như trường hợp của ngài Alex Ferguson hành nghề đá bóng chẳng hạn. Từ khi ông ta được nữ hoàng Anh phong tước “Sir” thì dần dần từ bỏ quần đùi áo số không lông nhông chạy trên sân cỏ nữa mà quay sang mặc smoking rồi cá cược đua ngựa, rồi mua tranh đắt tiền, rồi những ngày Luân Đôn sương mù bảng lảng thì ngồi nhâm nhi mấy chai vang quý.
Theo sử sách thì nền văn minh đồ sộ Hy-La là nơi sản xuất ra một lượng quý ông khổng lồ. Người đời thường trân trọng gọi tất cả những gentleman này là giai cấp quý tộc. Đương nhiên, không phải gã quý tộc nào cũng là một quý ông. Bởi lẽ khái niệm “gentleman” của phương Tây khá gần với khái niệm “quân tử” của phương Đông. Mà “quân tử” luôn được hiểu là “tâm tính thanh minh, biết điều gì thì càng ngày càng tinh thâm thuần thục. Cái bụng người quân tử tự nhiên thành thực, hòa với mọi người nhưng không về hùa với người. Lúc khốn cùng thì cứ lấy nghĩa mệnh mà tự yên, chứ không như tiểu nhân thế nào cũng làm điều bậy bạ. Với trời đất họ thận trọng kính cẩn, với người họ nhân hậu từ ái”. Với những phẩm chất như thế, quý ông được các quý bà quý cô yêu mến cực kỳ. Giấc mơ hôn nhân lãng mạn và hoàn hảo nhất đối với các thiếu nữ là được “quân tử hảo cầu”, nôm na nghĩa là “quý ông ngỏ lời”. Vì thế khi phải vất vả muốn sở hữu một cô vợ giầu, phần lớn những thằng vô lại mất dạy thường khéo léo giả vờ vào vai một quý ông.
Quý ông là một loài quý hiếm, hao hao giống như gấu trúc, không thể  nuôi chuồng được cũng như sinh sản nhân bản được. Ở ta ngày nay chỉ thấy còn chép trong sách đỏ. Cho dù trong giới showbiz cũng như giới thương gia, nhan nhản những gã tỏ vẻ hào hoa diện bộ smoking sang trọng.