Từ lâu rồi, sự duyên dáng của phố Hà thành, phần lớn là nhờ vào những chị những em. Họ chẳng cần làm gì, chỉ cần yểu điệu hồn nhiên đi đi lại lại. Vậy mà có quá nhiều những trái tim nao nao mong manh đập. Không phải ngẫu nhiên mà ở hồi bao cấp, phong trào “cưa đường” bằng xe đạp (nhũng nhẵng theo sau các nàng để loay hoay bầy tỏ tình cảm) đã thành một đặc sản chỉ riêng có ở Hà Nội. Dáng của phố luôn hằn đậm dáng của chị em. Trong ký ức của những người lính hào hoa dũng cảm ở trung đoàn Thủ Đô ở buổi đầu chống Pháp, thì nỗi nhớ phố luôn là “đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm” (Tây tiến).
Tất nhiên, sự quyến rũ của phố có thể ở mái ngói âm dương thơm nâu, ở chập chùng những căn biệt thự tiêu tao có mùi hoàng lan thoang thoảng. Cứ nhìn lại tranh “phố Phái” thì biết, đâu cần có thướt tha thiếu nữ, vậy mà vẫn rưng rưng đẹp. Có điều ở hôm nay, trong bối cảnh Hà Nội càng ngày càng bê tông hóa, thì sẽ là thảm họa khi trên mọi con phố bỗng tuyệt vắng những “dáng kiều”. Duyên và dáng của những thiếu nữ Kẻ Chợ có phải nhất nước không, câu hỏi này chắc phải chờ những khảo sát khoa học uyên bác. Nhưng nếu chỉ nhìn những vòng thi chính danh hoa hậu, thì chẳng cần phải “ăn rùa”, lúc nào Hà Nội cũng có chừng dăm ba nàng lọt sâu vào tới tận chung kết.
Nước ta thiên nhiên vốn thất thường, lúc mưa thuận gió hòa lúc bão giông nắng lửa, nên đa phần phụ nữ đều đức hạnh tần tảo, mật độ mỹ nhân trên đầu người đương nhiên không cao nếu phải so với nước bạn Venezuela chẳng hạn. Hà Nội cũng vậy thôi. Cố nhiên, tiêu chuẩn để đánh giá dáng dấp của một người đẹp trên phố, thường phụ thuộc khá nhiều vào cái nhìn của đám nam thị dân. Mà quan điểm ở bọn họ cũng linh tinh lắm. Bởi tiêu chí tuyệt đối đẹp xấu của vóc dáng thường chỉ hiện hữu ở nữ thần hay nữ ma. Đại loại, dáng vẻ của tất thẩy nữ thần đều đầy đặn mũm mĩm phúc hậu, còn của nữ ma thường chập chờn gầy gò lộ cốt.
Hãy ngắm các họa phẩm thời Phục Hưng vẽ nữ thần săn bắn Artemis hay nữ thần tình yêu Aphrodite mà xem, hãy nhìn các minh họa Bạch cốt tinh hay Hồ ly tinh trong quốc họa Tầu thì rõ. Hiển nhiên, những thiếu phụ hoặc thiếu nữ bây giờ đang sống ở phố thì không phải là thiên thần lại càng không hẳn là nữ ma, nên vóc dáng của họ hình như có lẫn lộn nửa tà nửa chính. Có người gầy nhẳng giơ xương mà tốt bụng. Có người béo ị phì mỡ lại điêu toa. Áp dụng kinh nghiệm ca dao vào đây có khi sai. “Những người thắt đáy lưng ong. Vừa khéo chiều chồng vừa khéo nuôi con. Những người béo trục béo tròn. Ăn vụng như chớp đánh con cả ngày”.
Ngày nay, đám nam thị dân đã trưởng thành, khi mông lung ngắm dáng phố thì thường không biết buông mắt vào đâu. Thời trang chống nắng làm phần lớn các quý bà quý cô thăng hoa thành kinh dị. Nó làm dáng phố mất hẳn đi nét tinh tế đậm đà phồn thực, cho dù có đôi chút quyến rũ hung hiểm. Có lẽ bộ quy tắc ứng xử nơi công cộng nên thêm mấy dòng phụ lục về việc khuyên chị em đừng diện bộ đồ chống nắng vào những ngày chủ nhật.
Duyên và dáng phố sẽ hao hụt nhiều khi các chị các em lùm xùm đi “bình bịch” quấn kín những khẩu trang những tất tay sẫm mầu phản cảm. Không phải ngẫu nhiên mà hôm vừa rồi, đề án cấm xe máy đã được Hà Nội thông qua với tỉ lệ phiếu tán thành trên chín mươi mốt phần trăm.