Một trong những điều được coi là khó khăn nhất đối với hầu hết đám tiểu thị dân ở các đô thị Việt là việc “tự làm mới” lại cuộc đời. Bởi lịch sử dựng tạo các thành phố ở ta đều chưa dài, đang “nửa quê nửa tỉnh” nên vô số thói quen tiểu nông vẫn bám bùn cặn đọng trong từng gia đình, từng công sở. Sự năng động của công nghệ (technology) hay sự thăng hoa của cách tân (innovation) là điều không dễ.
Còn tại sao phải làm mới chính mình thì cũng bởi nhiều lý do. Hoặc bị nhịp điệu bất trắc của đô thị xô đẩy đến trắng tay, ví như đầu tư nhầm vào dự án bất động sản “ma” hay đón đầu hụt cổ phiếu chứng khoán. Hoặc do nhàn nhạt mưu sinh, đều đặn ngày hai buổi tới công sở, bữa trưa ăn với đồng nghiệp, bữa tối ăn với gia đình, mọi sự chỉ là “routine life” loanh quanh vô nghĩa. Hoặc đôi khi may mắn hơn, cặp bồ gặp đúng đại gia, lướt sóng thắng lớn sàn vàng, tiền của dư ra hàng cục loay hoay chẳng biết tiêu gì. Đại loại ở vào những hoàn cảnh ấy, người ta chỉ muốn sống khác đi và mong đời mình lật sang trang mới.
Hạnh phúc thay cho những thị dân mang vẻ bất hạnh này, vì mươi năm gần đây, cái khát khao muốn “lên đời” ở họ luôn được các thành tựu công nghệ a dua đáp ứng. Còn gì an ủi hơn, khi “từng người tình bỏ ta đi”, trong cô đơn, ta vẫn thanh thản giết buồn bằng cách mài mông hàng giờ ngồi chơi game trên iPad, tận hưởng điệu “gangnam style” qua những chiếc iPhone đời mới nhất. Có thể nói, cuộc cách mạng tin học vĩ đại đã làm khuây khỏa nếp sinh hoạt thường nhật tẻ nhạt của loài người. Các quý ông đã ra vẻ tinh tế hơn khi tự viết những entry khoe mình trên blog. Các quý bà đã ra vẻ đoan trang hơn khi “buôn dưa lê” qua Facebook. Nhờ chát nhờ meo, khá đông mối tình nồng nàn cảm động đã xuất hiện. Và không ít những mối tình lãng mạn đó đều dẫn tới những cuộc hôn nhân bi tráng.
Khi một cá nhân đã tự biết làm mới, thì hiển nhiên, cả xã hội cũng dễ dàng thành mới. Ngày nay, dấu ấn cách tân công nghệ đã điểm những nét đậm đà vào vô số nghi lễ truyền thống. Trong nhiều lễ hội quan họ, các liền Anh liền Chị đã biết hát “nhép” trên nền nhạc oang oang karaoke. Thế nhưng, phải “tận mục sở thị” vài đám Hiếu của thời bây giờ, bạn mới thực sự thấy hết những tiến bộ ứng dụng kỹ thuật. Phường bát âm thủ công dân tộc với nào nhị nào trống nào kèn quả là vô cùng lích kích. Thay vào đó là một cục nhớ USB gọn nhẹ thảm thiết những giai điệu buồn bã lâm khốc. Và bàng hoàng nhất là đĩa CD nỉ non đủ loại tiếng khóc. Nếu chỉ đi ngang vô tình nghe, cứ ngỡ con cháu đang vật vã mình mẩy tiếc thương các cụ. Tò mò ngó vào, hẳn bạn sẽ phải há hốc miệng bởi cả đám đang ung dung hớn hở chơi bài. Công nghệ văn minh như thế, đương nhiên sẽ có một bộ phận không nhỏ thanh thiếu niên hâm mộ phát cuồng. Có phải vậy chăng mà giờ đây để hóa vàng cho người thân đã khuất, đám thị dân dư tiền thường đốt cả đống hàng mã làm giống hệt Smart Tivi siêu mỏng hay điện thoại siêu cảm ứng cầm tay.
Cuộc cách mạng tin học ở ta đang diễn tiến tốt đẹp. Chẳng những cán bộ phường ở các đô thị lớn mà ngay cả các cán bộ thôn ở vùng sâu vùng xa, đi đâu cũng kè kè “laptop” thành thạo chơi game. Uớc mơ có một chính phủ điện tử (e-Government) là hiện thực quá gần. Nhờ công nghệ và cách tân, cuộc sống của người Việt hình như đang chuyển hẳn mình sang trang mới.