Người ta thường thích khoe về những lần tậu đồng hồ mới, nhưng rất hiếm ai chia sẻ về việc bán đi những cỗ máy này.

Là ông chủ của Armoury ở New York và Hồng Kông, tôi rất muốn mở rộng thị trường. Tôi thích những món đồ đáng yêu này và đầu tư cho những mục tiêu lớn hơn nữa. Tôi có thể sở hữu nhiều cỗ máy đo thời gian duy mỹ trong két sắt của mình, hoặc có một cửa hàng mới mang lại niềm vui cho bản thân, khách hàng và đồng nghiệp.

Tôi bắt đầu công việc sưu tập đồng hồ một cách khiêm tốn. Thời tôi mới vào nghề, những cỗ máy này hầu như không được gọi là đồng hồ cổ điển, mà là đồ cũ với giá khá rẻ. Tôi đã rất vui khi tìm được những món hời trong túi tiền hạn hẹp của mình.

Tác phẩm cổ điển đầu tiên của tôi là một chiếc Omega Chronostop mặt số xám. Sau đó, tôi đã thu thập được “những chiếc đồng hồ quan trọng hơn” như Patek Philippe Nautilus trước khi chúng trở nên “hot” với quan điểm rằng chúng sẽ có giá trị hơn sau này. Giờ đây, tôi săn lùng bất cứ thứ gì mà mình yêu thích.

Cách đây 5 năm, chia tay với bộ sưu tập này là điều không thể. Là người thích sưu tập và mặc dù các món đồ đều có tiềm năng về lợi suất đầu tư, nhưng tôi cũng không tránh khỏi lo lắng kèm chút luyến tiếc khi chia tay một món đồ mình từng sở hữu. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không thể mua lại những gì mình đã bán? Hiếm khi người bán sẵn sàng mua lại những gì đã bán với cùng một mức giá, chứ chưa nói đến số tiền đã bán. Mặc dù hiếm khi hối hận vì đã bán đi một món đồ nào đó, nhưng tôi vẫn hay nghĩ về chiếc Rolex 6238 Pre-Daytona và F. P. Journe Souverain mà mình từng sở hữu.

Trong hai năm qua, tôi lặng lẽ bán đi những cỗ máy đo thời gian, thường là bán cho bạn bè, khách hàng và thỉnh thoảng thông qua các đại lý tư nhân hoặc chương trình đấu giá. Sẽ là dối lòng nếu nói rằng công việc sưu tập của tôi không tiến triển trong mùa đại dịch. Đồng thời, vì đang sưu tập với tốc độ nhanh, tôi cũng cảm thấy bối rối về những xuất phẩm trong bộ sưu tập của mình – những món đồ mà tôi không cảm thấy có mối liên hệ. Điều đó khiến tôi sẵn sàng hơn để chia tay với chúng, nếu chỉ để đầu tư cho lần mua bán tiếp theo.

Tôi hoàn toàn tin tưởng việc phát triển gu thẩm mỹ thông qua quyền sở hữu các cỗ máy đo thời gian. Bạn có thể nghiền ngẫm các bài báo và phân tích bảng thông số kỹ thuật đến cấp độ thứ n, nhưng không gì có thể so sánh được với cảm giác thực sự sở hữu và đeo trên cổ tay một chiếc đồng hồ yêu thích. Vì vậy, quá trình này giống như việc nghiên cứu một dòng vật liệu mới. Tôi đã từng bị mê hoặc bởi một tài liệu tham khảo cụ thể về Rolex Day-Date hiện đại, một biến thể Everose mặt số nâu đã ngừng sản xuất gần đây. Tuy nhiên, cuối cùng, tôi nhận ra màu sắc của chiếc đồng hồ không phù hợp với màu da của tôi và khung bezel lớn không hợp với phong cách cá nhân của bản thân.

Minh họa: Lars Leetaru

Vào cuối năm 2021, công việc kinh doanh ở New York tốt đến mức tôi bắt đầu cân nhắc các lựa chọn mở rộng và bán ra một lượng lớn bộ sưu tập đồng hồ của mình để huy động tiền mặt. Dù có thể đến ngân hàng để vay tiền hoặc tìm đến các nhà đầu tư tiềm năng để huy động vốn, nhưng tôi vẫn cảm thấy tự nhiên hơn nhiều nếu duy trì được sự độc lập về tài chính bằng cách phân bổ lại những gì mình đã có. Mong muốn phát triển Armoury là một yêu cầu rõ ràng, nhưng vẫn còn những yếu tố khác.

Giờ đây tôi đã trải nghiệm đủ các loại đồng hồ với sự tự tin nhất định trong việc giữ lại hay bán đi phiên bản nào. Tôi không còn cảm thấy hoang mang hay nghi ngờ vào những quyết định của mình.

Để xác định những gì mình chuẩn bị cho việc bán đi một chiếc đồng hồ, tôi dẹp sang một bên bất kỳ thứ gì có ý nghĩa về mặt tình cảm, chẳng hạn như chiếc đồng hồ dễ thương đầu tiên của tôi, đơn đặt hàng đặc biệt của tôi với F. P. Journe hoặc các chương trình hợp tác với H. Moser và Naoya Hida thông qua Armoury. Sau đó, tôi chỉ đơn giản là nhìn vào từng chiếc đồng hồ và tự hỏi bản thân rằng lần cuối cùng mình đeo nó là lúc nào. Nếu tôi không thể nhớ ra, nó sẽ được bán đi. Không phải tôi không thích những gì mình có, mà thích những thứ khác mà mình có hơn. Logic này áp dụng cho ba phần tư số đồng hồ mà tôi đang chào bán.

Đôi khi gu thẩm mỹ được phát triển như một phần thử thách năng lực bản thân trong những tình huống đầy áp lực. Nếu mất mát là hữu hình, tôi sẽ đưa ra quyết định tốt hơn trong tương lai như đã làm với chiếc 6238 và Souverain. Tôi cũng chia tay với một số chiếc đồng hồ có giá trị. Tôi nhớ lại chiếc Patek 3700, 3800 và những chiếc Royal Oak 36 mm mà mình đã chia tay trong nhiều năm, nhưng giờ đây, tôi không còn cảm giác lưu luyến.

Là một nhà kinh doanh quần áo, nên tôi hiểu tầm quan trọng của tính vừa vặn, và ý tưởng về một chiếc đồng hồ không phù hợp về mặt vật lý sẽ gây nên sự khó chịu. Đồng hồ có ôm đúng cổ tay không? Thân vỏ đồng hồ có chi phối vẻ ngoài của bạn hay không? Tôi yêu đồng hồ như một đồ vật, nhưng chúng đồng thời cũng là một kiểu trang trí cá nhân, bởi vẻ ngoài của bạn sẽ luôn được chú ý đầu tiên, còn những yếu tố khác sẽ là thứ yếu. Việc nói lời chia tay khiến bạn có cảm giác như thể đang trưởng thành hơn và bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời. Đó không phải là sự ân hận, mà là những kỷ niệm đẹp. Vượt ra ngoài khát vọng cá nhân, tôi tò mò muốn xem những cỗ máy của mình sẽ kết duyên mới ở đâu và liệu tôi có cơ hội gặp lại chúng hay không. Và tôi hy vọng những cỗ máy này sẽ mang lại niềm vui cho chủ nhân mới của chúng.